Thương Vu lan về!

Thương Vu lan về!

Cứ mỗi độ Vu lan về, lòng người con Phật vui đón mùa báo hiếu. Tháng bảy buâng khuâng mưa rơi giăng hàng kỷ niệm trải đầy của thuở ấu thơ. Mùa thu khơi dậy trong lòng người con Phật hướng về ngày Đại lễ Vu lan. Mùa của những đóa hồng đỏ thắm sẽ nở trên áo nhưng ai may mắn còn cha mẹ và những đóa hồng trắng nhạt sẽ u hoài mong nhớ mẹ xa xưa.

 

Gió thu nhè nhẹ lay cành lá, mây trời mênh mông với tiếng chuông chùa ngân nga, càng làm nao nao, xao xuyến cõi lòng những ai đón Vu lan mà không còn cha, còn mẹ như một lời thi sỹ đã tâm sự :

“Ôi chim non sao sớm buồn không mẹ

Muôn dặm trời xanh ai dẫn đầu.”

 

Nên dầu cho chúng ta có được thể hiện niềm yêu thương hay phải lặng lẽ âm thầm trong cuộc sống đơn côi, thì tất cả chúng ta không ai có thể quên lễ hội Vu lan, ngày tưởng nhớ đến công ơn cha mẹ, được thể hiện trên những cánh hoa khiêm tốn, tế nhị.

 

Với những tháng ngày chật vật trong cuộc sống bon chen, hay đâu đó giữa những màn sương giá buốt của cảnh buôn tảo bán tần, quý vị phải lặn lội với miếng cơm manh áo. Ai đã từng vận dụng trí khôn, sức mạnh trên đôi tay tẩm dòng mồ hôi để cơm áo nặng phần giá trị, thì mới biết thế nào núi công lao, biển tình nghĩa của cha mẹ đối với con cái.

 

Chúng ta hãy tạm dừng đôi tay, dầu cho làm ăn đang réo gọi. Hãy dừng chân trong chốc lát trên suốt dòng đời lang bạt, nổi trôi. Hãy thu hẹp những suy tư toan tính hằng ngày để về với mẹ, với cha dù rằng chỉ dăm ba phút trong ngày Vu lan. Để thấy lòng vơi đi phần nào những ưu tư phiền muộn để nâng lên khối tình hiếu nghĩa vi tiên.

 

Nếu em, nếu anh, nếu chị là một Phật tử thì hôm nay tà áo anh chị sẽ trở nên đáng yêu trên đường phố và dịu dàng và dịu dàng tô thắm sân chùa. Bởi vì trên áo anh chị còn có hoa hồng tươi thắm, một màu hồng mà anh chị tràn ngập biển lòng vui sướng trong ngày Vu lan về.

 

Và bởi vì anh chị còn mẹ, còn mẹ là ta còn tất cả. Có quyền ước mơ và nuôi mộng đẹp tương lai, còn mẹ là ta còn tất cả những gì quý nhất trên cõi đời, vì mẹ là bậc thiêng liêng để che chở và ấp ủ cuộc đời con.

“Ôi tình mẹ thân thương cao đẹp quá

Như suối hiền ngọt dịu lúc trưa hè

Như gió chiều nhè nhẹ ở cành tre

Như dòng nước của đại dương vô tận.”

 

Còn nếu tóc chúng ta đã nhuộm màu sương tuyết, mắt chúng ta có phần phai nhòa hình ảnh, nhưng nếu ta còn cha, còn mẹ, thì hãy chắp tay thầm tưởng, hướng tất cả về cha mẹ già trọn phần mãn nguyện.

 

Có lần nào lòng ta cảm thấy se thắt khi nghĩ rằng :

“Con chợt hiểu cho dù bao nhiêu tuổi

Mất mẹ rồi đời mình vẫn đơn côi

Từ mỗi lần mẹ có nghe con khóc

Khóc hôm nay và khóc mãi trong đời.”

 

Ôi! Mẹ đã tẩm đượm máu thịt mình cho con khôn lớn, dù cho lưng mẹ có còng đi dưới nắng cháy mưa sa để cho con đầy đủ sự sống.

 

Mẹ từng nhịn phần ăn thiếu hụt cho con no dạ. Mẹ đầu giường khi con bệnh, mẹ trong khung cửa đợi chờ khi trời chiều tan học. Mẹ thấp thỏm canh thâu nếm từng dòng lệ mặn khi con bươn chải, phiêu bạt nơi xứ người. Và dù cho có sống đến hơi thở cuối cùng, mẹ vẫn là chỗ trú thân, đùm bọc cho con trong những ngày mưa đông hay nắng hạ.

 

Và cha ơi, có phải vì con mà cha đã chôn mình vào tội lỗi, trong những đêm lạnh lùng, hồn cha lang bạt qua từng bể mộng đời mơ, lương tâm cha dằn dặt cưu mang dệt cho con mảnh sống huy hoàng. Mồ hôi vất vả của cha đã rơi rả khắp nơi theo dấu chân dày xéo của đàn con dại. Tình thương của cha của mẹ đã bao trùm cả quãng đời con. Nên người ta đã hát :

“Còn cha gót đỏ như son

Một mai cha mất gót con dính bùn”;

 

“Còn cha còn mẹ thì hơn

Mất cha mất mẹ như đờn đứt dây

Đờn đứt dây thì còn nối lại

Cha mẹ mất rồi biết thuở nào nguôi.”

 

Đấng sanh thành đã tạo nên hình hài con bằng niềm đau tột độ, ta khôn lớn bao nhiêu, thì mái tóc của từ nghiêm lại càng thêm bạc bấy nhiêu.

 

Cho nên, nếu chúng ta còn diễm phúc sống bên cha mẹ già, thì dầu cho cha lãng mẹ mù hay mẹ cha khắc nghiệt, chúng ta thử một lần cảm thấy hãnh diện được an ủi như cánh chim đang đậu trú dưới tình thương và hạnh phúc trọn vẹn. Tình thương là chất liệu ngọt ngào êm dịu, nuôi lớn tâm hồn ta, nên đừng để chất liệu ấy trở nên cằn cỗi, khô héo.

 

Mùa Vu lan đã đi sâu vào lòng người bằng sự tưởng nhớ đã thể hiện tình cảm đạo đức đã ăn sâu vào lòng dân tộc một truyền thống tập quán qua những cánh hoa hồng tế nhị khiêm tốn thân thương.

 

“Công cha cùng nghĩa mẹ

Cao sâu tựa vực trời

Một bông hồng cho anh

Một bông hồng cho em

Xin thầm tưởng thương nhớ dâng lên.”

Sưu tầm